Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010

#16 - Never fall in love


Never fall in love.
Tình yêu ngõ tối sâu.

Và mộng mơ cố cắt đứt đi đường tơ...

Mỗi khi phát hiện mình đang trong ngõ tối sâu, em lại vào mạng và viết. Có thể điều đó khiến anh giận. Mọi cảm xúc dường như lắng xuống quá nhanh sau mỗi dòng em viết, em chẳng còn ngồi một mình trong bóng đêm để gặm nhấm những suy tư. Đúng thế, điều đó khiến anh rất giận. Bởi em sẽ không bao giờ bị dồn vào tận cùng ngõ tối, nơi em buộc phải khuất phục sự yếu mềm.

"Nào, ngồi yên nghĩ về chúng ta và hãy nói em sẽ không có phần đời online nào nữa." Không có ai sẽ thì thầm như vậy khi đang nắm chặt đôi tay em. Bây giờ em chẳng còn trông mong ai đó mang em đến một nơi không có diễn đàn, không có chỗ nào cho em viết, nơi em sẽ khuất phục và rồi fall in love...

Thôi đừng nói anh mong em sống tốt hơn. Em có phần đời này và em hài lòng viết để refresh tâm trạng sau những đổ vỡ do chính em gây ra. Mỗi cuộc tình chỉ như một chiếc bình pha lê mà em đem bày bên khung cửa yêu đương, anh biết không? Em sẽ luôn luôn trang trí nó bằng những bông hoa cảm xúc thật đẹp nhất, tươi tắn nhất, hoặc em cầm nó lên và quăng cho nó vỡ tan tành. Anh không phải là gã trai có nụ cười đểu cáng nấp sau lưng ghế, mà cũng có khi, anh đã ở đó nhưng sẽ chẳng bao giờ nhô đầu ra để nói câu: And you, Miss, are no lady!

Tình yêu ngõ tối sâu, em thì quăng đi rất nhiều chiếc bình. Pha lê không tỏa sáng trong ngõ tối, em thì thôi đợi tâm hồn anh rọi chiếu xuyên suốt những niềm đau chôn dấu cho đôi mình.

#15

Không có nhiều lựa chọn cho chúng ta, khi mà mọi việc trở nên dễ như ngồi dưới bầu trời đầy sao và vu vơ đếm. Em biết anh vẫn băn khoăn về sự kiên nhẫn, em biết anh vẫn bối rối về những mối quan hệ tiến triển quá nhanh. Buồn, anh ạ. Em buồn vì hai chữ "tốc độ" tưởng như chẳng còn ý nghĩa gì đối với những người quen thuộc với công nghệ, trong thời đại này, bỗng trở nên to tát đối với anh như thế.

Phải, em không đủ kiên nhẫn. Vì em không còn thời gian để kiên nhẫn, em cũng không muốn làm người kiên nhẫn. Tại sao ta không thể nhìn thẳng vào mắt nhau để nói những điều ta kỳ vọng ở đối phương?

Khi tuổi tác đi xa hơn sự trưởng thành của cảm xúc, em không đủ kiên nhẫn để thích thú với những giờ phút phán đoán và rào đón tình yêu.

Why don't we just
take a sad song and make it better?

#14 - Wish I could say that

Hello,
it was good to get your call
You haven't changed at all
You're the same as far as I can tell
No way, I see something in your face
Someone's filled the empty space in your life
Well, I'm glad to hear you'e doing well.

I wish I could say that but I'd be lying
I'm still not over the fact
That you stopped trying
It was easy for you to just let go
Of all we had
I wish I could say that.

What?
Do you mean there's no one new
It's my memory haunting you
Now you want the things we had back then
Inside there's a part of you
That's still loving me and always will
'til the end
and you'd like to see us try again.

I wish I could say that

Có rất nhiều điều mà ta chỉ có thể ước ao để nói được ra. Em sẽ không có cơ may nói cho anh biết hết những việc em đã làm, những trò em bày ra. Để thử anh, thử chính bản thân em, thử cả duyên số.

Có rất nhiều việc mà ta có thể làm nhưng ta chối bỏ. Một cuộc gọi thôi, một tin nhắn thôi, dễ lắm phải không anh? Em ước chúng ta không phải là những kẻ quá nhạy cảm đến thế, những kẻ quá dễ dàng làm nhiều việc đến thế. Để chúng ta không cần bất cứ thử thách nào.

You'd like to see us try again?

I'm still not over the fact
That you stopped trying.

#13

We both know what the Focus is, but there's a problem called Concentration. Since the way got longer and longer, everyone has seen the ability to give up. I can't imagine what will happen if your hands leave mine.

#12

Wish I were a Goddess. Then I'd be making a new living existence for you, enough fantasy.

Lifetimes are not made from universe, and universe doesn't govern lifetimes. I figure it out like that. Maybe I'm wrong.

Are you physically feeling you were wrong?

#11

We all know it's a lonely journey for each.

You learn how to obey, you learn how to protest. And the Universe comprises everything that physically exists, as people said that.

Yes we've read this together, the entirety of space and time, all forms of matter, energy and momentum, and the physical laws and constants that govern them...

Is that a right, to begin the journey with physical existence? Or we were just so wrong at the moment of this decision?

Can't let you say about it in 15 minutes, so I'm wondering what if we restarted with psychological existence... Or you want it to be morally figured out?

Along the road, there's a rhythm following us. Too much love will kill you. Continuously.

#10



Blue.