Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010

#16 - Never fall in love


Never fall in love.
Tình yêu ngõ tối sâu.

Và mộng mơ cố cắt đứt đi đường tơ...

Mỗi khi phát hiện mình đang trong ngõ tối sâu, em lại vào mạng và viết. Có thể điều đó khiến anh giận. Mọi cảm xúc dường như lắng xuống quá nhanh sau mỗi dòng em viết, em chẳng còn ngồi một mình trong bóng đêm để gặm nhấm những suy tư. Đúng thế, điều đó khiến anh rất giận. Bởi em sẽ không bao giờ bị dồn vào tận cùng ngõ tối, nơi em buộc phải khuất phục sự yếu mềm.

"Nào, ngồi yên nghĩ về chúng ta và hãy nói em sẽ không có phần đời online nào nữa." Không có ai sẽ thì thầm như vậy khi đang nắm chặt đôi tay em. Bây giờ em chẳng còn trông mong ai đó mang em đến một nơi không có diễn đàn, không có chỗ nào cho em viết, nơi em sẽ khuất phục và rồi fall in love...

Thôi đừng nói anh mong em sống tốt hơn. Em có phần đời này và em hài lòng viết để refresh tâm trạng sau những đổ vỡ do chính em gây ra. Mỗi cuộc tình chỉ như một chiếc bình pha lê mà em đem bày bên khung cửa yêu đương, anh biết không? Em sẽ luôn luôn trang trí nó bằng những bông hoa cảm xúc thật đẹp nhất, tươi tắn nhất, hoặc em cầm nó lên và quăng cho nó vỡ tan tành. Anh không phải là gã trai có nụ cười đểu cáng nấp sau lưng ghế, mà cũng có khi, anh đã ở đó nhưng sẽ chẳng bao giờ nhô đầu ra để nói câu: And you, Miss, are no lady!

Tình yêu ngõ tối sâu, em thì quăng đi rất nhiều chiếc bình. Pha lê không tỏa sáng trong ngõ tối, em thì thôi đợi tâm hồn anh rọi chiếu xuyên suốt những niềm đau chôn dấu cho đôi mình.

#15

Không có nhiều lựa chọn cho chúng ta, khi mà mọi việc trở nên dễ như ngồi dưới bầu trời đầy sao và vu vơ đếm. Em biết anh vẫn băn khoăn về sự kiên nhẫn, em biết anh vẫn bối rối về những mối quan hệ tiến triển quá nhanh. Buồn, anh ạ. Em buồn vì hai chữ "tốc độ" tưởng như chẳng còn ý nghĩa gì đối với những người quen thuộc với công nghệ, trong thời đại này, bỗng trở nên to tát đối với anh như thế.

Phải, em không đủ kiên nhẫn. Vì em không còn thời gian để kiên nhẫn, em cũng không muốn làm người kiên nhẫn. Tại sao ta không thể nhìn thẳng vào mắt nhau để nói những điều ta kỳ vọng ở đối phương?

Khi tuổi tác đi xa hơn sự trưởng thành của cảm xúc, em không đủ kiên nhẫn để thích thú với những giờ phút phán đoán và rào đón tình yêu.

Why don't we just
take a sad song and make it better?

#14 - Wish I could say that

Hello,
it was good to get your call
You haven't changed at all
You're the same as far as I can tell
No way, I see something in your face
Someone's filled the empty space in your life
Well, I'm glad to hear you'e doing well.

I wish I could say that but I'd be lying
I'm still not over the fact
That you stopped trying
It was easy for you to just let go
Of all we had
I wish I could say that.

What?
Do you mean there's no one new
It's my memory haunting you
Now you want the things we had back then
Inside there's a part of you
That's still loving me and always will
'til the end
and you'd like to see us try again.

I wish I could say that

Có rất nhiều điều mà ta chỉ có thể ước ao để nói được ra. Em sẽ không có cơ may nói cho anh biết hết những việc em đã làm, những trò em bày ra. Để thử anh, thử chính bản thân em, thử cả duyên số.

Có rất nhiều việc mà ta có thể làm nhưng ta chối bỏ. Một cuộc gọi thôi, một tin nhắn thôi, dễ lắm phải không anh? Em ước chúng ta không phải là những kẻ quá nhạy cảm đến thế, những kẻ quá dễ dàng làm nhiều việc đến thế. Để chúng ta không cần bất cứ thử thách nào.

You'd like to see us try again?

I'm still not over the fact
That you stopped trying.

#13

We both know what the Focus is, but there's a problem called Concentration. Since the way got longer and longer, everyone has seen the ability to give up. I can't imagine what will happen if your hands leave mine.

#12

Wish I were a Goddess. Then I'd be making a new living existence for you, enough fantasy.

Lifetimes are not made from universe, and universe doesn't govern lifetimes. I figure it out like that. Maybe I'm wrong.

Are you physically feeling you were wrong?

#11

We all know it's a lonely journey for each.

You learn how to obey, you learn how to protest. And the Universe comprises everything that physically exists, as people said that.

Yes we've read this together, the entirety of space and time, all forms of matter, energy and momentum, and the physical laws and constants that govern them...

Is that a right, to begin the journey with physical existence? Or we were just so wrong at the moment of this decision?

Can't let you say about it in 15 minutes, so I'm wondering what if we restarted with psychological existence... Or you want it to be morally figured out?

Along the road, there's a rhythm following us. Too much love will kill you. Continuously.

#10



Blue.

#9

Nếu một lúc nào đó ta có nhau theo đúng nghĩa vợ chồng, không phải chỉ là một đêm chăn gối, em nghĩ anh sẽ có lúc nửa đùa nửa thật mà than thở về một nỗi khổ. Nỗi khổ ấy sẽ là, khổ thân anh lấy phải một đứa thích lên mạng "chém gió" mà lại còn nhiệt tình với những buổi "ọp lai" vô thưởng vô phạt. Ừ, khổ thân anh!

Dù sao thì cũng chỉ là một chút mơ mộng của em thôi, khi mà đôi ta trong thực tế sẽ chẳng thể sống bên nhau thêm một phút giây nào nữa. Nhưng em vẫn muốn anh hiểu là em yêu anh đến thế nào, yêu cái gã khốn khổ chỉ nửa đùa nửa thật than thở mà không bao giờ mở lời cấm đoán. Và em sẽ lại nửa đùa nửa thật bảo anh đáng đời. Ừ, đáng đời anh, ai bảo quen em từ diễn đàn!

Thật và ảo, xét cho cùng chỉ là những khái niệm trong tâm tưởng con người. Giống như cảm xúc thật và tình cảm ảo luôn đến với chúng ta mỗi ngày. Em cười nhạt khi ai đó nâng tầm mối băn khoăn con nít của họ về đời sống mạng và đời sống ngoài mạng, đời sống trên diễn đàn và đời sống ngoài diễn đàn. Chúng ta sống trên diễn đàn là sống thật phải không anh? Dẫu cho tình cảm của ta dành cho nhau ảo đến mức nào, anh và em vẫn là những con người thật như vô vàn kẻ đang sống bằng những cái nick trên diễn đàn.

Em không biết những thứ gọi là "chém gió", "ọp lai"... mà em đang có từ diễn đàn rồi sẽ tiếp tục như thế nào. Em chỉ biết là em không quên anh được, và mỗi đêm em vẫn online viết bài để chứng tỏ mình đang không ân ái hay gối đầu lên cánh tay ai khác.

Cuộc sống trên diễn đàn này chưa bao giờ là ảo. Dù em ở Hà Nội, Saigon, New York hay Paris... em vẫn sẽ nhiệt tình với những cuộc "ọp lai" vô thưởng vô phạt. Bởi đó là cách mà chúng ta tìm được nhau. Bởi đó cũng là cách mà biết bao linh hồn của diễn đàn tụ họp, cho những phút giây vui vẻ bên nhau của những con người ít nhiều chia sẻ được một góc nào đó trong đời sống tinh thần rất thật của mình.

Anh không thể "ọp lai" với em ở Hà Nội, thì em chúc anh "ọp lai" vui vẻ nơi những miền đất khác.

Vì là cuộc đời đâu như ta mong chờ
Và tình yêu trong ta đầy hoài nghi...

#8

Saturday night again.

I know these emotions are fading away, but I'm still staying inside the mess of my memories about that night.

A Saturday night in the past, you and me in a room we can never call it "our room". I didn't care much about your feelings. Just made sure that we both got the emotion that kept us together whole night long.

And my feelings, I threw them away right at the moment I felt your face. Cheeky boy, I told myself, yeah I loved the way I was feeling your face. I kissed your cheeks, left and right. You were very cute. Should I get a cute boy in my life, must he be you.

My boy, tonight is Saturday night, I miss you, but there's no rain like the night I call "ours".


I know it’s crazy, but you still can touch my heart.
And after all this time you think that I wouldn’t feel the same.
But time melts into nothing, and nothing's changed.

#7

Vì sao anh không là người duy nhất khiến em vui? Vì sao anh không là người duy nhất khiến em buồn?

Cũng có lúc, khi em vô tình lãng mạn hóa tất cả khoảng thời gian ngắn ngủi chúng ta đã có với nhau, em vẽ ra một viễn cảnh dành hết những ưu tư trong cuộc đời về phía anh. Những mệt mỏi chán chường mà người khác đem lại, em thấy thật vô lý để phải dành mừng rỡ hay đớn đau cho quá nhiều thứ ở đời. Vì sao em không có được một người duy nhất, vì sao em không có một vầng Thái Dương của riêng mình, để em được hạnh phúc mà đem mọi vấn vương của đời sống chỉ quay quanh vầng Thái Dương ấy?

Một ngày mưa xuống, em tưởng như trông thấy nụ cười của anh, một tín hiệu gợi nhắc em có thể thiết lập một Thái Dương Hệ cho riêng mình. Em sẽ dắt anh về nhà, em sẽ làm cho mọi người tin rằng em đang tự mình xây đắp vũ trụ của riêng mình, một cách tự tin và hạnh phúc. Có thể sau đó anh sẽ lại ra đi, nhưng em sẽ vẫn yên lòng ở lại với những hành tinh quay quanh anh. Quay quanh anh, vô thức một cách có ý thức, như thể bây giờ mỗi chiều mỗi đêm mưa về em lại nhớ anh.

Mà bây giờ, giấc mơ Thái Dương Hệ đó xa vời quá. Em trở lại với những gì thuộc về Tự do, trên diễn đàn. Những trò vui của em, những thứ sáng tác nửa mùa hay trò chơi không biết dành cho lứa tuổi nào, những xích mích hay va chạm không biết từ đâu ra, những câu chữ lúc cay lúc ngọt... em gọi chúng là tín hiệu của Tự do. Vô thức một cách có ý thức, em quanh quẩn ở diễn đàn. Và đó cũng là cách mà diễn đàn giúp em nhớ ra mình không chỉ phải quay quanh ai đó.

Anh biết, trái đất vẫn đang tự xoay quanh trục của nó.

Dẫu tha thứ lỗi lầm...

#6

Ta có nghìn năm đợi một người.

Không ngủ được, em tìm thấy lý do ở tách cà phê đậm đặc sữa uống từ trưa. Đó là một lý do giúp em thanh thản, ít nhất là lúc này, khi em chưa thể dứt khỏi hình bóng anh và diễn đàn. Đúng vậy, anh và diễn đàn.

Nhiều người đã bắt đầu viết trên diễn đàn khi ôm ấp một bóng hình ai đó. Vì sao thế? Em sẽ tìm cho họ một lý do. Có lẽ lý do đó cũng phù hợp để lý giải nếu họ ngừng viết trên diễn đàn. Viết để gửi đi một thông điệp, im lặng cũng để gửi đi một thông điệp. Không ít người cứ cuốn vào diễn đàn theo cách đó, giống như em.

Hình bóng anh đang dần nhạt nhòa khi em biết mình sẽ không bao giờ gặp lại, ký ức về cuộc tình một đêm của chúng ta rồi sẽ ngủ yên. Em đã quên được nhiều người từng gặp trong đời. Nhưng bây giờ em tự hỏi, vì sao em vẫn viết, vẫn gửi đi những thông điệp này... Gửi anh? Hay gửi chính em?

Tín hiệu của Tự do ngày một rõ hơn, em biết mình gửi thông điệp cho chính mình. Nếu có một kẻ chờ để nhận thông điệp từ nơi khác, kẻ đó sẽ không thể mệt mỏi bằng kẻ gửi đi thông điệp và buộc phải chờ để biết thông điệp đó đã đến nơi. Nhưng kẻ mệt mỏi nhất là kẻ chờ phúc đáp. Anh không bao giờ là nguyên do khiến cho em mệt mỏi. Và em sẽ chỉ gửi thông điệp cho chính mình, để em luôn nhận được hồi âm.

Kẻ thanh thản nhất là kẻ đã gửi được thông điệp và không cần biết nó sẽ đến đâu, không cần đợi chờ một lời đáp trả. Diễn đàn, nơi em viết, cho em những tín hiệu của Tự do.

Ta có nghìn năm đợi một người.
Để nghìn thế kỷ đợi Tự do.

#5

Ý nghĩ này không khiến em vui, vậy mà em lại có nó.

Em không muốn nghĩ anh là người xấu. Vậy mà bây giờ em chợt nhớ đến những lời nói đùa của mọi người trên diễn đàn. Liệu anh có thường xuyên làm như vậy không? Liệu anh đã ngủ với bao nhiêu cô gái của diễn đàn này chỉ để làm cho cô ta "mềm" đi trong cách cư xử trên diễn đàn? Và liệu những cuộc tình đó do anh tự tạo ra theo cảm hứng riêng hay chúng là sản phẩm của những lời khích bác, thậm chí sự đạo diễn của những kẻ gọi là "bạn" quen qua diễn đàn này?

Những ngày qua, em dành nhiều thời gian để nghĩ về những điều anh nói. Lẽ ra anh chỉ cần bảo thực sự anh muốn gì ở em, mà cuối cùng vẫn chỉ là những lời phàn nàn. Em phải làm gì, nếu như em thực sự muốn có anh? Em phải hiểu rằng những điều anh phàn nàn ở em thì anh lại chấp nhận mà thậm chí hồ hởi nâng niu ở người khác? Không thích em, không muốn em nữa, là một người đàn ông thì có thể nói thẳng ra, vậy mà anh phải dối trá. Em mong mình chỉ thất vọng chứ không kinh tởm.

Không, không thể kinh tởm một kẻ đã ngủ với mình. Em vẫn luôn ấn định cho đàn bà một vai của kẻ tôn trọng người đàn ông đầu gối tay ấp với mình, dù chỉ một lần ân ái.

Em không muốn ghê tởm anh. Dù sao cuộc tình một đêm đó cũng không có gì đáng phàn nàn. Chúng ta đã ngủ với nhau và em nằm gối đầu trên cánh tay anh cho đến sáng, chúng ta đối xử với nhau "nice" như không có gì "nice" hơn thế. Cái hôn của anh, em vẫn còn chưa quên được. Nhưng chẳng lẽ em buộc phải ghê tởm anh? Nhiều khi điều mình muốn vẫn khác xa điều mình cần. Không muốn nhưng cần, hoặc không cần nhưng muốn...

Một lúc nào đó em cần phải kể câu chuyện của em để những cô gái đang muốn gặp gỡ người của diễn đàn biết thực sự họ sẽ quan hệ với loại người nào, phải không anh?

Ý nghĩ này không khiến em vui, nhưng em đang có nó mất rồi.

Tell I love you, but I lied.

#4

Cuộc tình một đêm với anh có lẽ là bước đi đầu tiên của em trên con đường đó. Mười năm nữa hoặc hơn, khi em có thêm nhiều cuộc tình một đêm, em sẽ quên được cái đêm mình bên nhau chăng?

Vì sao cho đến lúc này em không thể quên anh, quên cái đêm chóng vánh đó? Em nghĩ em đã gục ngã bởi nụ hôn của anh. Giống như Scarlett đã "say yes" bởi nụ hôn cuồng nhiệt của Rhett vậy. Vì sao anh lại hôn em như thế? Ừ, em đã hỏi. Anh bảo "đấy là phê", em cảm thấy thật thú vị. Nhưng, hỏi cũng chỉ để hỏi, nghe trả lời cũng chỉ để nghe. Ngay khi anh bất chợt gồng mình, vòng tay ghì chặt em trong chốc lát và đôi môi nghiến chặt đôi môi em, em hiểu rằng suốt cả đêm dài mình sẽ làm bất cứ việc gì để tận hưởng người đàn ông này.

Mà hình như cũng vì, chỉ trong một đêm đó, em đã làm được với anh nhiều hơn những gì em từng làm với người đàn ông khác. Em không biết mình lại bị ám ảnh bởi Scarlett đến thế, người đàn bà đã thức dậy sau một đêm ân ái và cảm thấy như cô gái mới về nhà chồng, lẽ ra cô ta phải xấu hổ bởi thích thú với việc làm tình nhưng cô ta lại thấy hạnh phúc. Mà hình như cũng vì, chúng ta đã thức dậy bên nhau và khởi đầu ngày mới cũng bằng hai chữ: Tự do.

Hẳn nhiên đó là sự giàu kinh nghiệm của anh đã khiến em đánh mất Tự do, đánh mất mà không hề biết. Chỉ đến lúc này, hồi tưởng lại cuộc tình một đêm với anh và quãng thời gian dài sau đó mà em đã sống khổ sở vì không có Tự do, em mới biết mình đã đánh mất thứ gì. Đêm đó anh bảo "dính vào anh khổ lắm". Ừ, em biết, bây giờ em biết dính vào anh khổ thật rồi.

Đàn bà, nếu không quá tham lam, đều biết mình phải đánh đổi ít nhất một nỗi khổ để có được những niềm vui khác. Em nghĩ mình sẵn sàng chịu khổ để được dính với anh. Nhưng mỗi lần nghe anh hỏi "sao phải khổ thế hả em", em lại băn khoăn vì sao anh đến với em để tạo nên cuộc tình một đêm đó mà rồi anh lại hỏi. Hay anh muốn nghe em trả lời "bởi vì em yêu anh"?

Cuộc tình một đêm đó có làm cho em yêu anh không? Em không chắc. Vì em không bao giờ yêu chồng và cha của người khác. Đó là nỗi khổ mà em không bao giờ muốn chịu đựng, ngay cả khi yêu. Trong trái tim em không có chỗ cho người đàn ông đã có vợ con mà vẫn vui vẻ những cuộc tình một đêm, anh hiểu chứ?

Anh cứ hỏi "sao phải khổ thế hả em", em sẽ trả lời: Vì em đã dại dột tận hưởng nụ hôn của anh và cuộc tình một đêm đó, để rồi phải trả giá bằng cảm giác tội lỗi của kẻ thứ ba, trả giá bằng sự nhục nhã của kẻ đánh mất Tự do vào tay một gã đàn ông không chung thủy, trả giá bằng những đêm không ngủ lang thang để chứng minh mình không qua đêm với ai khác nữa.

Cũng có lúc em lên diễn đàn viết như một cách gọi Tự do trở về.

Ðuờng gập ghềnh em đi, riêng một mình em...

#3

Em cần phải tìm nguyên nhân thực sự để lý giải chuyện này. Mỗi lần em nghĩ đến anh, em lại vào diễn đàn viết bài, như thể viết nhăng cuội là cách khiến em sao nhãng anh. Nhưng thực tế là em vào diễn đàn vì em nghĩ đến anh, em nhớ diễn đàn là những lúc em nhớ anh. Thực tế là ngày nào em cũng nhớ anh rất nhiều.

Cuộc tình một đêm đó có làm cho em thấy hạnh phúc không, hay có làm cho em yêu anh không? Em không chắc. Nhưng nó đã khiến em thao thức những đêm tiếp sau, thúc giục em lên diễn đàn viết gì đó, chỉ để chứng minh rằng em không qua đêm với ai cả. Đúng vậy, chỉ để cho anh thấy sau đêm đó em không ngủ với ai khác.

Đêm đó... Anh đưa em về đến đầu ngõ nhà em, nhưng rồi em không vào nhà. Có lẽ em đã quyết tâm dành trọn đêm bên anh chỉ vì thế. Vì anh đưa em về đến ngõ nhà em, vì em không vội vào nhà, vì anh lại để chúng ta vẫn cùng nhau trên một chiếc xe và đi tiếp trên một con đường trong đêm Hà Nội. Và vì đã lâu lắm rồi em không cho phép mình tận hưởng một người đàn ông. Đó mới là lý do thực sự, chứ không phải câu trả lời chóng vánh "vì anh xuất hiện thật bất ngờ" khi anh hỏi sao em muốn ngủ với anh.

Mà vì sao anh lại muốn ngủ với em? Em nghĩ mình đã hỏi quá thừa, bởi trước đó em là kẻ đã hỏi "chẳng lẽ bây giờ anh để em về thật à". Anh trả lời "anh thích em" cũng thật là chóng vánh, như là anh đã nói câu đó với hàng nghìn cô gái đến trước em. Trong thoáng chốc, em nhận ra sự chóng vánh đầy xã giao đó. Nhưng có gì là phiền phức đâu, hỏi chỉ để hỏi, nghe trả lời chỉ để nghe, khi mà ta đã ở trong vòng tay nhau và có tất cả những gì mình thực sự muốn cho bản thân mình: Tự do.

Cuộc tình một đêm đó có làm cho em thấy hạnh phúc không, hay có làm cho em yêu anh không? Em không chắc. Nhưng bây giờ em thấy, sau đêm đó mình đã mất Tự do.

Khi giấc mơ đã quay trở về, em vẫn không tin rằng anh sẽ đón em nơi cuối đường.

#2

Từ lúc cầm quyển sách trên tay và đọc những dòng đầu tiên, trong lòng không nguôi nghĩ ngợi. Phải chăng tình yêu là thế, khi người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đời viết về một thú chơi chẳng liên quan gì đến vợ, nhưng hình ảnh người vợ hiển hiện ngay từ "nguồn cơn ghi lại", từ trang sách đầu tiên.

Một buổi sáng yên ả, vợ tỉa cây ngoài sân, chồng ngồi trước máy tính đặt bên ô cửa sổ. Vợ nói với vào, nhắc chồng buổi chiều sang nhà ông bạn tiệc tùng như đã được mời từ trước. Vợ bảo chồng hãy đi một mình, vì hôm nay vợ muốn đến chơi với mấy đứa cháu ngoại. Chồng ậm ừ, còn đang mải viết. À ra thế, chồng ậm ừ vì còn đang mải viết, mà những những dòng đầu tiên là kể về cái buổi sáng yên ả này, khi tiếng vợ ới từ ngoài sân vào đến ô cửa nơi ông đang ngồi tận hưởng tuổi về hưu.

Vậy mà có lúc một đứa trẻ ranh như ta lại thắc mắc về tình cảm mà ông dành cho vợ. Bác cả, người đàn ông đứng đầu gia đình ta, sáu mươi mấy năm trải qua bao thăng trầm, và những tin đồn. Mấy mươi năm tạo dựng sự nghiệp và tiếng tăm, dường như ông chỉ luôn xuất hiện một mình. Vợ ông ghét chỗ đông người, vợ ông ghét quảng giao, vợ ông thậm chỉ chẳng vui vẻ gì nếu phải tiếp đón quá đông bạn bè. Mà ông lại quá nhiều bạn bè, đủ mọi giới. Phải chăng đó là lý do khiến ta tin rằng vợ ông chỉ là "ô sin" trong nhà? Phải chăng cũng vì thế ta đã tin rằng ông không khác gì những người đàn ông thành đạt và trăng gió khác?

Hôm nay đọc "nguồn cơn ghi lại" cho một thú vui, ta đã được giải đáp. Buổi sáng yên ả, khi bữa tiệc tối hôm trước đã qua và buổi tụ họp chiều nay chưa tới, người đàn ông ngồi trong ngôi nhà của mình, một tiếng nói thân quen của người vợ cũng chứng tỏ "nguồn cơn ghi lại" cho tất cả những thú vui và ý nghĩa của cuộc đời ông.

Cùng đi đến cuối con đường, mấy ai được như thế đâu. Ta cứ quan sát và chiêm nghiệm thế thôi, ghi lại hình ảnh ai đó dắt tay nhau đi mãi...

Tình riêng bỏ chợ,
Tình người đa đoan.

#1

Có bao giờ thật lòng yêu anh không em?
Cớ sao người vội vàng trao anh tiếng yêu...
mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Vi-sao-the-Pham-Khanh-Hung.IWZCOACA.html

Đôi khi tìm thấy trong dòng nhạc trẻ những câu hát sâu lắng đến ám ảnh. Tưởng tượng ra khuôn mặt buồn của người đàn ông vừa trở thành tình cũ, ta đã quen trả lời một câu hỏi bằng một câu hỏi. Yêu thật lòng là sao, hỡi anh?

...

Cùng nhau đi hết một đoạn đường dài, chợt hỏi, liệu rằng đã có lúc nào thực sự muốn sánh đôi. Một ngày kia anh ảo não hỏi "có bao giờ thật lòng yêu anh không em?". Anh và ta, mấy mươi năm đằng đẵng yêu thương, với những đứa con thơ nay đã thành khôn lớn. Vậy mà anh vẫn hỏi ta có bao giờ thật lòng yêu anh... Có phải tại ngày xưa ta đã nói lời yêu quá dễ dàng? Hay bởi thế gian vẫn có những đôi vợ chồng hạnh phúc với cuộc sống không có lời yêu?

Đi bên nhau đến hết cuộc đời chỉ để thấy lời yêu sao khó nói. Không phải vì quá yêu mà vì tình yêu đã không còn nằm trong cái kén. Ta muốn nói với anh về một tạo vật mang đôi cánh tung bay giữa bầu trời, một tạo vật không thể gọi tên nếu không biết nó từng là tình yêu ngày trước. Tạo vật đó hiển hiện, nhưng chỉ anh và ta có thể trông thấy, nắm lấy nó, nâng niu nó, hay vứt bỏ nó. Chỉ anh và ta.

Có bao giờ thật lòng yêu anh không em?
Yêu thật lòng là sao, yêu là sao, hỡi anh?