Vì sao anh không là người duy nhất khiến em vui? Vì sao anh không là người duy nhất khiến em buồn?
Cũng có lúc, khi em vô tình lãng mạn hóa tất cả khoảng thời gian ngắn ngủi chúng ta đã có với nhau, em vẽ ra một viễn cảnh dành hết những ưu tư trong cuộc đời về phía anh. Những mệt mỏi chán chường mà người khác đem lại, em thấy thật vô lý để phải dành mừng rỡ hay đớn đau cho quá nhiều thứ ở đời. Vì sao em không có được một người duy nhất, vì sao em không có một vầng Thái Dương của riêng mình, để em được hạnh phúc mà đem mọi vấn vương của đời sống chỉ quay quanh vầng Thái Dương ấy?
Một ngày mưa xuống, em tưởng như trông thấy nụ cười của anh, một tín hiệu gợi nhắc em có thể thiết lập một Thái Dương Hệ cho riêng mình. Em sẽ dắt anh về nhà, em sẽ làm cho mọi người tin rằng em đang tự mình xây đắp vũ trụ của riêng mình, một cách tự tin và hạnh phúc. Có thể sau đó anh sẽ lại ra đi, nhưng em sẽ vẫn yên lòng ở lại với những hành tinh quay quanh anh. Quay quanh anh, vô thức một cách có ý thức, như thể bây giờ mỗi chiều mỗi đêm mưa về em lại nhớ anh.
Mà bây giờ, giấc mơ Thái Dương Hệ đó xa vời quá. Em trở lại với những gì thuộc về Tự do, trên diễn đàn. Những trò vui của em, những thứ sáng tác nửa mùa hay trò chơi không biết dành cho lứa tuổi nào, những xích mích hay va chạm không biết từ đâu ra, những câu chữ lúc cay lúc ngọt... em gọi chúng là tín hiệu của Tự do. Vô thức một cách có ý thức, em quanh quẩn ở diễn đàn. Và đó cũng là cách mà diễn đàn giúp em nhớ ra mình không chỉ phải quay quanh ai đó.
Anh biết, trái đất vẫn đang tự xoay quanh trục của nó.
Dẫu tha thứ lỗi lầm...
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét