Thứ Tư, 3 tháng 2, 2010

#2

Từ lúc cầm quyển sách trên tay và đọc những dòng đầu tiên, trong lòng không nguôi nghĩ ngợi. Phải chăng tình yêu là thế, khi người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đời viết về một thú chơi chẳng liên quan gì đến vợ, nhưng hình ảnh người vợ hiển hiện ngay từ "nguồn cơn ghi lại", từ trang sách đầu tiên.

Một buổi sáng yên ả, vợ tỉa cây ngoài sân, chồng ngồi trước máy tính đặt bên ô cửa sổ. Vợ nói với vào, nhắc chồng buổi chiều sang nhà ông bạn tiệc tùng như đã được mời từ trước. Vợ bảo chồng hãy đi một mình, vì hôm nay vợ muốn đến chơi với mấy đứa cháu ngoại. Chồng ậm ừ, còn đang mải viết. À ra thế, chồng ậm ừ vì còn đang mải viết, mà những những dòng đầu tiên là kể về cái buổi sáng yên ả này, khi tiếng vợ ới từ ngoài sân vào đến ô cửa nơi ông đang ngồi tận hưởng tuổi về hưu.

Vậy mà có lúc một đứa trẻ ranh như ta lại thắc mắc về tình cảm mà ông dành cho vợ. Bác cả, người đàn ông đứng đầu gia đình ta, sáu mươi mấy năm trải qua bao thăng trầm, và những tin đồn. Mấy mươi năm tạo dựng sự nghiệp và tiếng tăm, dường như ông chỉ luôn xuất hiện một mình. Vợ ông ghét chỗ đông người, vợ ông ghét quảng giao, vợ ông thậm chỉ chẳng vui vẻ gì nếu phải tiếp đón quá đông bạn bè. Mà ông lại quá nhiều bạn bè, đủ mọi giới. Phải chăng đó là lý do khiến ta tin rằng vợ ông chỉ là "ô sin" trong nhà? Phải chăng cũng vì thế ta đã tin rằng ông không khác gì những người đàn ông thành đạt và trăng gió khác?

Hôm nay đọc "nguồn cơn ghi lại" cho một thú vui, ta đã được giải đáp. Buổi sáng yên ả, khi bữa tiệc tối hôm trước đã qua và buổi tụ họp chiều nay chưa tới, người đàn ông ngồi trong ngôi nhà của mình, một tiếng nói thân quen của người vợ cũng chứng tỏ "nguồn cơn ghi lại" cho tất cả những thú vui và ý nghĩa của cuộc đời ông.

Cùng đi đến cuối con đường, mấy ai được như thế đâu. Ta cứ quan sát và chiêm nghiệm thế thôi, ghi lại hình ảnh ai đó dắt tay nhau đi mãi...

Tình riêng bỏ chợ,
Tình người đa đoan.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét