Em cần phải tìm nguyên nhân thực sự để lý giải chuyện này. Mỗi lần em nghĩ đến anh, em lại vào diễn đàn viết bài, như thể viết nhăng cuội là cách khiến em sao nhãng anh. Nhưng thực tế là em vào diễn đàn vì em nghĩ đến anh, em nhớ diễn đàn là những lúc em nhớ anh. Thực tế là ngày nào em cũng nhớ anh rất nhiều.
Cuộc tình một đêm đó có làm cho em thấy hạnh phúc không, hay có làm cho em yêu anh không? Em không chắc. Nhưng nó đã khiến em thao thức những đêm tiếp sau, thúc giục em lên diễn đàn viết gì đó, chỉ để chứng minh rằng em không qua đêm với ai cả. Đúng vậy, chỉ để cho anh thấy sau đêm đó em không ngủ với ai khác.
Đêm đó... Anh đưa em về đến đầu ngõ nhà em, nhưng rồi em không vào nhà. Có lẽ em đã quyết tâm dành trọn đêm bên anh chỉ vì thế. Vì anh đưa em về đến ngõ nhà em, vì em không vội vào nhà, vì anh lại để chúng ta vẫn cùng nhau trên một chiếc xe và đi tiếp trên một con đường trong đêm Hà Nội. Và vì đã lâu lắm rồi em không cho phép mình tận hưởng một người đàn ông. Đó mới là lý do thực sự, chứ không phải câu trả lời chóng vánh "vì anh xuất hiện thật bất ngờ" khi anh hỏi sao em muốn ngủ với anh.
Mà vì sao anh lại muốn ngủ với em? Em nghĩ mình đã hỏi quá thừa, bởi trước đó em là kẻ đã hỏi "chẳng lẽ bây giờ anh để em về thật à". Anh trả lời "anh thích em" cũng thật là chóng vánh, như là anh đã nói câu đó với hàng nghìn cô gái đến trước em. Trong thoáng chốc, em nhận ra sự chóng vánh đầy xã giao đó. Nhưng có gì là phiền phức đâu, hỏi chỉ để hỏi, nghe trả lời chỉ để nghe, khi mà ta đã ở trong vòng tay nhau và có tất cả những gì mình thực sự muốn cho bản thân mình: Tự do.
Cuộc tình một đêm đó có làm cho em thấy hạnh phúc không, hay có làm cho em yêu anh không? Em không chắc. Nhưng bây giờ em thấy, sau đêm đó mình đã mất Tự do.
Khi giấc mơ đã quay trở về, em vẫn không tin rằng anh sẽ đón em nơi cuối đường.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét