Ta có nghìn năm đợi một người.
Không ngủ được, em tìm thấy lý do ở tách cà phê đậm đặc sữa uống từ trưa. Đó là một lý do giúp em thanh thản, ít nhất là lúc này, khi em chưa thể dứt khỏi hình bóng anh và diễn đàn. Đúng vậy, anh và diễn đàn.
Nhiều người đã bắt đầu viết trên diễn đàn khi ôm ấp một bóng hình ai đó. Vì sao thế? Em sẽ tìm cho họ một lý do. Có lẽ lý do đó cũng phù hợp để lý giải nếu họ ngừng viết trên diễn đàn. Viết để gửi đi một thông điệp, im lặng cũng để gửi đi một thông điệp. Không ít người cứ cuốn vào diễn đàn theo cách đó, giống như em.
Hình bóng anh đang dần nhạt nhòa khi em biết mình sẽ không bao giờ gặp lại, ký ức về cuộc tình một đêm của chúng ta rồi sẽ ngủ yên. Em đã quên được nhiều người từng gặp trong đời. Nhưng bây giờ em tự hỏi, vì sao em vẫn viết, vẫn gửi đi những thông điệp này... Gửi anh? Hay gửi chính em?
Tín hiệu của Tự do ngày một rõ hơn, em biết mình gửi thông điệp cho chính mình. Nếu có một kẻ chờ để nhận thông điệp từ nơi khác, kẻ đó sẽ không thể mệt mỏi bằng kẻ gửi đi thông điệp và buộc phải chờ để biết thông điệp đó đã đến nơi. Nhưng kẻ mệt mỏi nhất là kẻ chờ phúc đáp. Anh không bao giờ là nguyên do khiến cho em mệt mỏi. Và em sẽ chỉ gửi thông điệp cho chính mình, để em luôn nhận được hồi âm.
Kẻ thanh thản nhất là kẻ đã gửi được thông điệp và không cần biết nó sẽ đến đâu, không cần đợi chờ một lời đáp trả. Diễn đàn, nơi em viết, cho em những tín hiệu của Tự do.
Ta có nghìn năm đợi một người.
Để nghìn thế kỷ đợi Tự do.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét